Cũng không còn nhớ được từ khi nào mà facebook là nơi chỉ toàn công việc là công việc , là nơi để chúng ta showoff ra cuộc sống của " người trưởng thành " vì giờ chúng ta cũng lớn cả rồi mà , đâu thể gặp chuyện gì cũng mang lên facebook mà " than thở " 😅
Không biết có phải do tính chất công việc không nhưng đã từ rất lâu rồi lướt newfeed cũng không còn thấy những bài đăng chia sẻ hay tâm sự trên facebook nữa , chắc càng " trưởng thành " con người ta càng có nhiều áp lực trong cuộc sống hơn để có thể giãi bày trên facebook như ngày chúng ta còn 14 , 15 tuổi . Cũng có thể càng trưởng thành , số người có thể hiểu được những tâm sự những âu lo của chúng ta cũng chẳng còn mấy người , bởi ai bây giờ cũng đều phải tự lo cho cuộc sống của chính mình rồi , hơi đâu mà đi quan tâm chuyện thiên hạ , hoặc cũng đơn giản chỉ là " Mình sẽ không ngã, vì mình ngã họ hả hê " ....
Thế đó , cuộc sống của người trưởng thành thật nhàm chán và tẻ nhạt , ấy vậy mà mình tin chắc rằng ngày nhỏ , chúng ta ai cũng ao ước được lớn lên thật nhanh để làm những việc mình thích mà hồi đó ba mẹ không đồng ý cho làm , hay chỉ đơn giản là được đi chơi về khuya thật khuya mà không sợ bị ba mẹ la , được thoải mái yêu đương mà không phải giấu diếm , chờ ba mẹ ngủ say rồi mới trốn gọi điện thoại cho người yêu , .... còn nhiều lắm mà giờ chưa nghĩ ra được á 🤣
Càng lớn , nhịp sống bận rộn cũng như nỗi lo cơm áo gạo tiền cuốn chúng ta đi , khiến mình quên đi mất những giá trị hạnh phúc nhỏ bé đơn giản . Giống như việc " thất tình " ở tuổi 25 nó cũng rất khác ở tuổi 15 vậy . Khi chúng ta 25 , dù trời có sập thì ngày mai vẫn phải tiếp tục cuộc sống , vẫn phải làm việc , vẫn phải " ngã về phía trước " , và thất tình ở tuổi 35 nó cũng không khá hơn là bao đâu , tình yêu của người trưởng thành nó không còn ầm ĩ nữa , nhưng nó âm ỉ và mình tin chắc rằng tuổi nào thất tình thì cũng đều buồn như vậy thôi , chỉ là càng lớn chúng ta càng biết cách kiểm soát và cân bằng cảm xúc của mình hơn 😋
Dạo này do covid , giãn cách xã hội , có dịp được ở nhà , được sống chậm hơn nhịp sống thường nhật nên mình có thêm thời gian để tìm hiểu sâu hơn vê bản thân xem mình thật sự thích điều gì , ghét điều gì , điểm mạnh ở đâu và điểm yếu ở đâu và nhận ra vài điều nên dù " dốt văn " những vẫn quyết định liều mình ngồi " viết lách " dài dài một chút , điều mà lâu lắm rồi do nhịp sống bận rộn mà chúng ta vẫn thường kiệm lời với nhau hơn hoặc đơn giản là " chả có thời gian mà đọc " , hoặc thậm chí có thời gian cũng chẳng buồn đọc vì có biết " đứa dở hơi " này là ai đâu mà quan tâm xem nó lảm nhảm cái gì 😄😄😄
" Bao lâu rồi mọi người chưa nói những lời yêu thương tới người thân yêu của mình ? " Cho mình hỏi là bao lâu rồi mọi người chưa bày tỏ tình cảm với ba/mẹ/anh/chị/em/vợ/chồng/người yêu của mình ?
Có phải vì bên nhau lâu rồi nên chúng ta coi sự hiện diện của những người thân yêu là " nghiễm nhiên " ? Rằng lúc nào những con người đó cũng sẽ " ở lại " và chờ đợi chúng ta ? Chờ chúng ta tan làm , chờ chúng ta xong việc , chờ chúng ta rảnh , chờ chúng ta làm việc này việc kia xong sẽ dành thời gian cho họ ? Hay những điều nhỏ bé mọi người vẫn dành cho nhau là việc " nghiễm nhiên " phải làm , là " trách nhiệm " của người " trưởng thành " ?
Ba mẹ đi làm vất vả rồi , con cái ở nhà phải biết giúp đỡ cha mẹ . Đúng , những điều này chúng ta vẫn được dạy dỗ bao lâu nay rồi , mình hoàn toàn không có ý kiến gì về việc phụ giúp cha mẹ cả nhưng có đôi khi , những đứa trẻ cũng mong muốn được cha mẹ ghi nhận sự đóng góp và giúp đỡ của mình bằng 1 lời cám ơn hay khen ngợi chẳng hạn ? Trẻ con mà , mọi nỗ lực cố gắng hoàn thiện và thay đổi bản thân chỉ mong được cha mẹ ghi nhận là vì con yêu ba mẹ , rất nhiều , nên con luôn cố gắng hoàn thiện bản thân hơn mỗi ngày ......
Bao lâu rồi khi ba mẹ tăng ca , vất vả đi làm các bạn biết gọi điện hỏi thăm khi nào ba/mẹ về ? Hay cũng nghiễm nhiên coi việc ba mẹ đi làm vất vả nuôi mình là "trách nhiệm " . Theo quan điểm cá nhân mình nghĩ cũng bởi vì cha mẹ yêu mình , rất nhiều , nên mới cố gắng tăng ca để lo lắng cho con cái có một cuộc sống tốt nhất , bằng bạn bằng bè hay thậm chí là không phải thua kém ai cả ....
Vậy mấu chốt vấn đề ở đây là gì ? Đó là vì càng trưởng thành chúng ta càng kiệm lời bày tỏ những lời nói yêu thương tới những người thân yêu hay còn gọi là " gia đình " đấy ạ 😋 Mình biết mùa dịch này ba mẹ rất stress do công việc trì trệ hay rất nhiều đôi chia tay và xảy ra cãi vã do chưa đủ thấu hiểu và biết đặt mình vào vị trí của đối phương nên hi vọng sau bài đăng này , nếu đủ " đồng cảm " để mọi người đọc tới đây thì có thể lấy ngay điện thoại ra để nhắn tin hay gọi điện nói con yêu ba/mẹ , hay chỉ đơn giản là những lời cám ơn tới những người " bạn đời " xung quanh chúng ta bởi sự hiện diện của họ trong cuộc sống của mình đã là cả một quà rất lớn rồi 💙
Và điều cuối cùng muốn gửi gắm tới tất cả mọi người thì chìa khóa của mọi mối quan hệ vẫn là giao tiếp , sự thấu hiểu và yêu thương chân thành . Mình tin chắc rằng chẳng có ai sống trên đời mà không cần giao tiếp hay quan hệ với ai cả . Càng là người thân quen thì chúng ta càng phải thể hiện nhiều tình yêu thương hơn để bày tỏ sự biết ơn của mình khi được là một phần trong cuộc sống của nhau . Nhà là nơi để về , đừng bao giờ tiết kiệm những lời hỏi thăm , nói yêu thương vì biết đâu được ngày mai phải không mọi người ? Trân trọng ngày hôm nay và biết ơn những gì mình đang có 🤍🤍🤍
" Người hạnh phúc nhất là người sống trọn vẹn trong ngày hôm nay ❤️ "
Comments